Các biện pháp tự vệ trước kia được quy định tại Điều XIX của GATT 1947, nhưng từ sau năm 1994, vấn đề này được xây dựng thành Hiệp định về các biện pháp tự vệ (Agreement on Safeguards, ASG) mà tất cả các nước thành viên phải tham gia. Hiệp định cho phép một nước thành viên của WTO có thể tạm thời hạn chế nhập khẩu một sản phẩm nếu việc gia tăng nhập khẩu sản phẩm này (có thể là tăng tuyệt đối hay tăng tương đối) gây ra hay đe dọa gây ra thiệt hại cho việc sản xuất mặt hàng tương tự tại nước nhập khẩu đó (gây thiệt hại nghiêm trọng). ASG quy định các biện pháp tự vệ không được mang tính phân biệt đối xử, tức là không được sử dụng để đánh vào hàng xuất khẩu của một nước cụ thể nào.
Khi các ngành sản xuất hay các doanh nghiệp trong nước nhận thấy việc sản xuất trong nước có khả năng bị thiệt hại nghiêm trọng, thì họ có quyền yêu cầu chính phủ nước mình phải áp dụng các biện pháp tự vệ. Tuy nhiên, nước nhập khẩu phải thông báo công khai thời điểm điều tra và đưa ra được những bằng chứng chứng minh được mức độ thiệt hại nghiêm trọng do việc nhập khẩu gây ra.
Khi quả thật có thiệt hại nghiêm trọng do việc nhập khẩu gây ra, các nước nhập khẩu khuyến khích các nước xuất khẩu tự nguyện hạn chế việc xuất khẩu của họ hoặc chấp nhận việc phân chia thị trường khác (ví dụ như đối với ôtô, thép, chất bán dẫn). ASG đưa ra điều khoản “hết hạn” là để hạn chế thời hạn nước nhập khẩu áp dụng các biện pháp tự vệ để họ ngăn ngừa và giải quyết thiệt hại nghiêm trọng. Nói chung, một biện pháp tự vệ không được vượt quá bốn năm. Tuy nhiên, có một số trường hợp ngoại lệ có thể kéo dài tới tám năm nếu nước nhập khẩu chứng minh được rằng ngành sản xuất trong nước đang trong giai đoạn điều chỉnh cơ cấu. Trong trường hợp hạn ngạch được sử dụng. thì biện pháp tự vệ này không được làm giảm lượng nhập khẩu dưới mức trung bình của ba năm tiêu biểu gần nhất.
Khi các biện pháp tự vệ được sử dụng, các nước xuất khẩu có quyền yêu cầu các nước nhập khẩu phải bồi thường. Nếu các bên không đi đến thỏa thuận thì nước xuất khẩu có thể áp dụng biện pháp trả đũa ở mức tương đương. Còn trong trường hợp biện pháp tự vệ được áp dụng phù hợp với Hiệp định, thì nước xuất khẩu phải đợi tối thiểu là ba năm (kể từ khi biện pháp tự vệ được áp dụng) mới được áp dụng các biện pháp trả đũa.
Xuất khẩu của các nước đang phát triển được miễn khỏi các hành vi tự vệ (nếu xuất khẩu của họ chiếm ít hơn 3% thị trường nhập khẩu mặt hàng đó).